The dubious beauty of Vietnamese Language.

Post Reply
Sisifo
Posts: 1252
Joined: Tue Aug 04, 2009 11:35 am

The dubious beauty of Vietnamese Language.

Post by Sisifo » Mon Mar 21, 2011 9:48 am

If you ever intend to study Vietnamese, think again: This language has probably the slowest learning curve I have ever suffered. And although I cannot compare my struggles to someone who is learning Chinese, that doesn’t help me. I learnt Japanese, and within the year, I could speak and read a little.
I have lived in Vietnam for more than 3 years, and my level still struggles to get into the intermediate.

All Vietnamese words are monosyllabic. As you can guess, you can only have a limited number of combinations with 19 consonants and 5 vowels forming one syllable. Don´t worry, then. Vietnamese has 12 vowels to start with.
a, ă, â, e, ê, i, o, ô, ơ, u, ư, y
And although you will swear that most of them sound completely the same, believe me if I tell you that they will simply don’t understand if you don’t speak the difference that you can’t hear!

If those vowels were not enough, we have also a fairly big number of diphthongs that actually sound so close to simple letters, that it’s frustrating. The diphthongs are not a succession of the individual vowels; they are a mix (pronounce together) of the vowels... Sometimes. Other times, they are individual sounds…
ui, iu, ôi, êu, oi,eo, ơi, ây, âu, yêu, ai, ao, ay, au, ưi, ưu, ia, ua, ưa, ươ, uô, uy, ya, iê, iêu, uôi, ươi, ươu, yê,

If you have had already enough fun with these 40+ vowel sounds, the real fun comes now: Vietnamese has 6 tones, and the tone changes EVERYTHING.
These are the letters with the tones. Now, you have suddenly simple 72 vowel sounds. And of course, you can combine them to create new diphthongs, any way you can imagine…
à, ằ, ầ, è, ề, ì, ò, ồ, ờ, ù, ừ, ỳ
ả, ẳ, ẩ, ẻ, ể, ỉ, ỏ, ổ, ở, ủ, ử, ỷ
ã, ẵ, ẫ, ẽ, ễ, ĩ, õ, ỗ, ỡ, ũ, ữ, ỹ
á, ắ, ấ, é, ế, í, ó, ố, ớ, ú, ứ, ý
a, ă, â, e, ê, i, o, ô, ơ, u, ư, y
ạ, ặ, ậ, ẹ, ệ, ị, ọ, ộ, ợ, ụ, ự, ỵ


And don’t think that you can learn Vietnamese without learning them, even on a reading-writing level. If you don’t learn the accents, then a word like MA, can be any of 18 MA, which in turn can each one have as many meanings as you can imagine, depending on which word follows. .
Listening, it’s even more fun, as you probably haven’t a clue of which of the 18 MA has been said, or even if it is not Mỏ (and its 6 accents), or Mê (and it’s 6 accents too)…
If at least it was a beautiful language… But even when I understand it, I can say that the closest that a Vietnamese conversation sounds like it’s like an argument between ducks quacking and cats meowing. And all of them with sinusitis!
Fun doesn’t end in the above. The pronunciation is very, very different from the north to the south, and the words can change completely.

And to end, we have the rest of the fun of asian languages, like qualifiers (neutral particles that go with the words to define its nature. You have one for animals, one for people, one for flat things that are square, one for flat things with words, one for things made of complex items, one for things that come usually in pairs, but you are referring to just one within the pair, and a really long etc.), changes of expressions to express politeness…
Studying this language is like trying to run with mud up to the hips…
Anyway. This is this week’s exercise: The opening of the “Da Vinci Code“
Trigger Warning!!!1! :
Mở đầu
Bảo tàng Louvre

10g 46’ tối
Jacques Saunière, người phụ trách nổi tiếng của Bảo tàng Louvre, loạng choạng qua cửa tò vò có mái vòm trong Hành Lang Lớn của Bảo tàng. Ông lao tới bức tranh gần nhất ông có thể nhìn thấy, một bức Caravaggio. Nắm lấy vành khung dát vàng, ông già bảy mươi sáu tuổi nhấc bức kiệt tác kéo về phía mình cho đến khi nó bật tung khỏi tường, và Saunière ngã ngật người dưới tấm toan.
Như ông đã tính trước, một cánh cổng sắt đổ đánh rầm ngay gần đó, chặn lối vào dãy hành lang. Sàn gỗ rung lên. Đằng xa, chuông báo động bắt đầu ré lên.
Ông phụ trách bảo tàng nằm yên một lúc, thở hổn hển, nhận định tình hình. Mình vẫn còn sống. Ông trườn ra từ phía dưới bức tranh và nhìn trân trân vào khoảng trống hoác xem có nơi nào ẩn trốn được.
Một giọng nói cất lên, gần đến ớn lạnh: "Không được động đậy".
Trong tư thế bò, ông phụ trách bảo tàng sững người, từ từ quay đầu lại.
Chỉ cách ông khoảng năm mét, bên ngoài cánh cổng chặn lối, cái bóng khổng lồ của kẻ tấn công chằm chằm nhìn qua song sắt. Hắn to cao, nước da trắng trợt như ma và mái tóc bạch kim thưa. Tròng mắt hồng với đồng tử đỏ sậm. Gã bạch tạng rút từ áo khoác ra một khẩu súng lục và chĩa nòng súng qua chấn song thẳng vào ông phụ trách bảo tàng: "Đáng lẽ vừa nãy, ông không nên chạy". Giọng hắn không dễ gì xác định được là người vùng nào: "Giờ thì nói cho tôi biết nó ở đâu".
"Tôi đã nói với ông rồi", ông phụ trách bảo tàng lắp bắp, quỳ chơ vơ trên sàn Hành Lang Lớn. "Tôi không biết ông nói về chuyện gì nữa".
"Ông nói dối?". Hắn nhìn ông chằm chằm, bất động hoàn toàn trừ tia sáng lóe lên trong đôi mắt ma quỷ. "Ông và các đạo hữu của ông sở hữu thứ gì đó không phải của mình".
Ông phụ trách bảo tàng cảm thấy sợ thót người. Làm sao hắn có thể biết điều này?
"Tối nay! Châu sẽ về Hợp Phố. Nói tôi biết nó được giấu ở đâu thì ông sẽ sống". Hắn chĩa súng vào đầu ông. "Đó có phải là một bí mật bõ cho ông chết vì nó không?".
Saunière nghẹt thở.
Hắn nghiêng đầu, nhắm qua nòng súng.
Saunière giơ tay lên che chắn: "Khoan đã". Ông nói chậm rãi. "Tôi sẽ nói cho ông những gì ông cần biết". Người phụ trách bảo tàng nói những lời tiếp theo một cách cẩn trọng. Điều ông nói là một lời nói dối mà ông đã ôn tập nhiều lần và lần nào ông cũng cầu sao sẽ không bao giờ phải dùng đến nó.
Khi người phụ trách bảo tàng nói xong, kẻ tấn công ông tủm tỉm cười đắc ý: "Phải. Đó chính xác là những gì mấy người kia đã nói với tôi".
Saunière giật bắn người. Mấy người kia?
"Tôi cũng đã tìm thấy bọn họ", tên to con chế giễu "cả ba người. Họ khẳng định những gì ông vừa nói".
Không thể thế được! Nhân thân thật của người phụ trách bảo tàng, cùng với nhân thân của ba pháp quan cũng thiêng liêng gần như điều bí mật cổ xưa mà họ bảo vệ. Giờ đây, Saunière hiểu ra rằng những pháp quan của ông, theo một thủ tục nghiêm khắc, đã nói dối hệt như ông trước khi họ chết. Đó là một phần của nghi thức.
Kẻ tấn công lại ngắm súng: "Khi ông chết đi, tôi sẽ là người duy nhất biết sự thật".
Sự thật. Trong giây lát, người phụ trách bảo tàng chợt hiểu ra sự kinh khủng thực sự của tình thế. Nếu mình chết, sự thật sẽ biến mất mãi mãi. Theo bản năng, ông cuống cuồng bò tìm chỗ trốn.
Súng nổ, và Saunière cảm thấy bỏng rát khi viên đạn găm vào bụng. Ông ngã về phía trước… vật lộn với cái đau. Từ từ, Saunière lật ngửa người, ngoái nhìn kẻ tấn công qua song sắt. Tên này đang ngắm phát súng kết liễu vào đầu Saunière.
Saunière nhắm mắt lại, những ý nghĩ của ông như một cơn bão lốc lẫn lộn cả sợ hãi và tiếc nuối.
Tiếng "cạch" của ổ đạn rỗng vang vọng trong hành lang. Ông phụ trách bảo tàng mở choàng mắt.
Tên kia liếc nhìn khẩu súng, vẻ thích thú. Hắn toan nạp kẹp đạn thứ hai, nhưng rồi dường như suy tính lại, hắn cười khẩy bình thản nhìn bụng Saunière: "Công việc của tôi ở đây đã hoàn tất".
Người phụ trách bảo tàng nhìn xuống và thấy vết đạn trên áo sơmi lanh trắng của mình. Một vòng tròn máu viền quanh vết đạn bên dưới xương ức khoảng dăm phân. Trúng bụng mình..
Tệ thay, viên đạn đã không trúng tim ông. Là cựu chiến binh của La Guerre d'Algerre, trước đây, ông đã từng chứng kiến cái kiểu chết kéo dài khủng khiếp này. Trong vòng mười lăm phút, ông sẽ sống cho đến khi axit trong dạ dày thấm vào khoang ngực và từ từ đầu độc ông từ bên trong.
"Đau đớn là tốt, thưa quý ông", hắn nói.
Rồi bỏ đi.
Giờ đây khi chỉ còn lại một mình, Jacques Saunière quay sang nhìn trân trối vào cánh cổng sắt. Ông đã mắc kẹt, và các cửa không thể được mở lại ít nhất trong vòng hai mươi phút.
Đến khi có ai đó đến được chỗ ông, thì ông đã chết. Ngay cả như thế, thì nỗi sợ hãi giờ đây đang siết chặt tim ông còn lớn hơn nhiều so với nỗi sợ về cái chết của chính bản thân ông.
Mình phải truyền lại bí mật này.
Chệnh choạng đứng dậy, ông tưởng tượng ra cảnh ba giáo hữu của mình bị sát hại. Ông nghĩ về các thế hệ trước họ… về sứ mệnh mà tất cả bọn họ đã được ủy thác.
Một chuỗi kiến thức liên tục không đứt đoạn.
Đùng một cái, giờ đây, bất chấp mọi phòng ngừa… bất chấp mọi cơ cấu an toàn… Jacques Saunière là mắt xích duy nhất còn lại là người bảo vệ duy nhất của một trong những bí mật có quyền năng nhất từng được lưu giữ.
Run rẩy, ông cố đứng lên.
Ta phải tìm cách nào đó…
Ông bị kẹt trong Hành Lang Lớn, và chỉ có một người duy nhất trên thế giới này ông có thể trao lại ngọn đuốc. Saunière nhìn lên những bức tường phòng giam lộng lẫy của mình. Một bộ sưu tập gồm những bức tranh nổi tiếng nhất thế giới như đang cúi xuống mỉm cười với ông tựa những người bạn cũ.
Nhăn nhó vì đau đớn, ông huy động hết sức lực và khả năng của mình. Cái nhiệm vụ cực kỳ nghiêm trọng trước mắt ông - ông biết - sẽ đòi hỏi mỗi phút giây còn lại của đời ông.

Chú thích:
(1) Sion (hay Zion) là ngọn đồi thánh ở Jerusalem cổ cũng dùng để gọi cả Jérusalem. Về sau, tử này được mở rộng nghĩa để chỉ: chính thể thần quyền Hebrơ, Giáo hội Cơ-đốc, nước của Chúa. . Chúng tôi để nguyên không dịch vì ở dây có thể hiểu theo mọi nghĩa đó.
(2) Tiếng Pháp trong nguyên bản: sénécheux (số nhiều của sénéchal). Sénéchal ban đầu, chỉ chức quan trong triều đình chuyên giới thiệu các món ăn, sau này, chỉ chức quan ở tỉnh với chức năng tương đương như pháp quan (Các chú thích trong bản dịch lần này đều của người hiệu đính)
(3) Tiếng Pháp trong nguyên bản: chiến tranh Algerie.

User avatar
tattuchu
a dickload of cocks
Posts: 21889
Joined: Wed Mar 25, 2009 2:59 pm
About me: I'm having trouble with the trolley.
Location: Marmite-upon-Toast, Wankershire
Contact:

Re: The dubious beauty of Vietnamese Language.

Post by tattuchu » Mon Mar 21, 2011 11:26 am

I like the sound of the Chinese and particularly the Japanese language. But I have to agree that Vietnamese is not pleasant to the ear. We have a lot of Vietnamese here at work, and I get along well with them. I was actually good friends with a Cambodian for a long while, and even he remarked to me that his language was ugly, and that he wished it sounded cool like Japanese.
People think "queue" is just "q" followed by 4 silent letters.

But those letters are not silent.

They're just waiting their turn.

Sisifo
Posts: 1252
Joined: Tue Aug 04, 2009 11:35 am

Re: The dubious beauty of Vietnamese Language.

Post by Sisifo » Mon Mar 21, 2011 11:48 am

tattuchu wrote:I like the sound of the Chinese and particularly the Japanese language. But I have to agree that Vietnamese is not pleasant to the ear. We have a lot of Vietnamese here at work, and I get along well with them. I was actually good friends with a Cambodian for a long while, and even he remarked to me that his language was ugly, and that he wished it sounded cool like Japanese.
The funny thing it's that Vietnameses praise the "musicality" and beauty of the sound of their language... Here -and in Cambodia too; by the way, I like Khmer, it sounds closer to Thai, which it's a very beautiful language- the one language everyone jokes about for its sound and difficulty it's Laotian- In a couple of months I intent to travel around Lao by motorbike; let's see if I agree, but I find it difficult to be uglier than Vietnamese.
Hell! even its writing has absolutely zero charm!

Berthold
Posts: 238
Joined: Wed Feb 24, 2010 6:49 pm
Location: Vienna, Austria
Contact:

Re: The dubious beauty of Vietnamese Language.

Post by Berthold » Mon Mar 21, 2011 3:00 pm

Sisifo wrote:If you ever intend to study Vietnamese, think again: This language has probably the slowest learning curve I have ever suffered.
Is that the reason for your screenname? :mrgreen:

Post Reply

Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 3 guests